Trên một chuyến bay từ DC sang New York, hai ông khách Palestine vào trước, một ông ngồi cạnh cửa sổ, một ông ngồi ở ghế giữa cạnh đó.
Một ông khách Do Thái lễ mễ lên sau, ngồi ở ghế ngoài. Yên vị xong, ông Do Thái hất đối giày ra, ngọ ngoạy mười ngón chân cho thoải mái. Chợt ông Palestine ngồi phía trong, cạnh cửa sổ bảo:
- Tôi phải đi ra ngang qua ông. Tôi cần một ly coca.
Ông Do Thái cười:
- Không sao! Ông cứ ngồi yên đó, tôi ngồi ngoài, để tôi đi lấy cho.
Rồi không cần mang lại giày, ông chân vớ mà đi lấy nước. Khi ông Do Thái đi khuất, ông Palestine, kéo chiếc giày ông Do Thái lên, khạc nhổ vào đó mấy bãi. Đờm Ông Do Thái mang một ly coca mát lạnh về, cười toe toét. Ông Palestine thứ hai trông thấy, chép miệng:
- Trông ...đã khát quá! Để tôi đi lấy một ly.
Ông Do Thái ngăn lại:
- Ấy, khỏi! Tiện ...chân, để tôi lấy luôn giùm cho.
Khi ông ta đi khuất, ông Palestine thứ hai lại lôi chiếc giày còn lại của ông Do Thái lên, khạc nhổ vào đó vài bãi đờm nữa. Ông Do Thái trở lại với ly coca khác. Cả ba cùng vui vẻ dựa ngửa ra băng ghế, người thưởng thức coca, kẻ khò khò kéo gỗ.
Máy bay đáp. Ông Do Thái luồn chân vào giày và hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra dưới hai bàn chân ướt nhóc nhách đờm rãi !. Ông ta đứng dậy, vừa lấy hành lý vừa than thở:
- Khổ quá! Khổ quá! Chuyện thù oán giữa các dân tộc Trung Đông chúng ta bao giờ mới kết thúc đây! Mấy vụ trả thù lặt vặt này sao cứ xảy ra hoài, khó chịu quá! Người thì khạc nhổ vào giày, người thì đái vào mấy ly coca!